Vũ Thanh Hà

Cảnh giới cao nhất của Tình Yêu

Lần đó, anh đang lái xe đưa tôi ra ngoài thì một chiếc xe máy tạt đầu làm anh thắng gấp, anh choàng tay ôm lấy đầu tôi ngay tắp lự. Trong lúc tôi vẫn chưa hoàn hồn thì ánh nhìn của tôi vẫn không rời mắt khỏi gương mặt anh, và dừng hẳn ở đó mất vài phút.

– Sao em lại nhìn anh như thế?

– “Hôm nay em mới cảm nhận hết anh yêu em nhiều như thế nào. Anh sẵn sàng chấp nhận nguy hiểm để bảo vệ em.” – Tôi xót xa nhìn vết bầm tím trên tay anh rồi sụt sùi.

Tối đó, sau một ngày dài với đủ những va quệt của cuộc sống, hai cơ thể cũng đã rệu rã chỉ chực chờ trở về nhà bên nhau trong bữa tối, chúng tôi ngồi cạnh nhau sau nhấp một chút vang.

Anh hỏi:

– Em có biết cảnh-giới cao nhất của tình yêu là gì không?

– “Chính là khoảnh khắc anh bất chấp mọi chuyện xảy đến với mình để bảo vệ em, như chuyện sáng nay.” – Tôi nhẹ nhàng đáp.

– Nói như em thì, giả sử một người phụ nữ đang bị bọn côn đồ tấn công, một người đàn ông thấy vậy bèn lao tới giải cứu và bị bọn côn đồ oánh cho tơi tả. Nhưng anh ta không hề quen biết người phụ nữ kia. Vậy thì anh ta rất yêu người phụ nữ kia ư?

Tôi ngẩn ngơ trước phần phản biện đầy hiện thực của anh.

– Vậy cảnh giới cao nhất của tình yêu là gì?

Anh nhấp nhẹ một chút vang, bình thản đáp:

– Cảnh giới cao nhất của Tình Yêu không phải là sự sẵn sàng hi sinh tính mạng cho người kia, cũng không phải cứ phải làm những việc lớn lao to tát cho thật oanh oanh liệt liệt. Mà nó chỉ gồm 2 chữ thôi, đó là “Hiểu” và “Thương”.

Yêu một người Hiểu mình sẽ giúp cả hai có một tình yêu thoải mái và ấm áp, bên cạnh một người Thương mình không chỉ là bước vào cuộc sống của nhau mà là ghi dấu vào sinh mệnh của nhau. Có Hiểu thì mới có Thương, Hiểu mà không Thương là vô tâm ích kỷ, Thương mà không Hiểu là thương mù quáng.

Anh hiểu em thích khi làm việc được yên tĩnh một mình, nhưng vì thương mà anh thu vén không gian cho em và luôn để em tự do sáng tạo. Em hiểu anh thích uống rượu vang ngon nhưng chỉ có thương em mới kiếm tìm và mua chúng về cho anh uống.

Anh hiểu em thích mặc đồ lụa cho những bữa tiệc lãng mạn nhưng vì thương nên anh sẽ chở em tới những cửa hàng cao cấp nhất. Anh hiểu em thích nấu ăn ở nhà, nhưng vì thương nên anh tự tay sắm cho em những món đồ bếp cao cấp, hiện đại nhất.

Anh hiểu em thích đọc sách kinh doanh nên những cuốn cẩm nang huyền thoại nhất, anh luôn chủ động mua chúng đặt lên kệ, không quên kèm vài lời chúc dễ thương cũng vì hiểu em thích sến sẩm lãng mạn…

Em thấy đó, thiếu một trong hai chữ đó, phụ nữ sẽ vì tình cảm mà bị giày vò khi cảm thấy không được thương, còn đàn ông sẽ thấy bị cô đơn khi không được hiểu. Ai cũng tự cho là mình hiểu người kia, nhưng hầu hết ai cũng yêu theo cách của mình, cho đến khi cạn kiệt sức lực mới nhận ra mình chẳng hiểu gì về người kia. Và bi thảm hơn, mình cũng chẳng hiểu biết chính mình muốn yêu và được yêu như thế nào, đành bắt chước người khác nhưng lại rời xa chính cảm xúc của bản thân.

Thật ra, để yêu thì dường như chỉ cần một khoảnh khắc. Hai con người hoàn toàn xa lạ, vì một ánh mắt, vì một cử chỉ, vì một vóc dáng, vì một sự ân cần, vì một chở che,… có thể bị đối phương thu hút. Nhưng để Hiểu rồi Thương, Thương rồi can tâm tình nguyện chấp nhận cả những thói hư tật xấu, những gai góc lạnh lùng ở người kia để bao dung và thuỷ chung hết mực, thì có khi cần cả một cuộc đời.

Người hiểu nửa kia, sẽ yêu bằng cách mà nửa kia muốn, đồng thời cũng thương những vụng về yếu kém của họ để thấy bản thân mình trở nên giá trị hơn trong mối quan hệ đặc biệt này. Còn người không hiểu chỉ muốn nửa kia yêu theo cách mà mình muốn mà thôi. Rốt cục, càng yêu thì lại càng giày vò, đau khổ.

Hay thiền sư Thích Nhất Hạnh có một câu nói vô cùng sâu sắc: “Thấu hiểu là tên gọi khác của yêu thương. Nếu bạn không thể thấu hiểu thì bạn chẳng thể nào yêu thương” – đó cũng chính là cảnh giới cao nhất trong tình yêu, em nhỉ!

Add A Comment